Cậu bé “chú lùn” và ước mơ trở thành bác sĩ

“Con chỉ sợ nhất cơn đau đầu, nó kéo đến con là lúc con không thể tập trung học. Có khi trên lớp đang học con phải bỏ sách vở về nhà, con muốn ngủ đi nhưng không thể hết đau được…”, từng lời diễn tả cơn đau của cậu bé “chú lùn” Bùi Thiên Phú lớp 6.6 Trường THCS Hàm Hiệp - Hàm Thuận Bắc nghe mà xót xa.

Cậu bé “chú lùn” Bùi Thiên Phú.

Chống chọi với cơn đau

Phú mồ côi cha từ khi còn rất nhỏ. Nhà nghèo mẹ con Phú ở trong căn nhà tình thương do UBND xã xây tặng. Hôm chúng tôi đến, trong căn nhà nhỏ đơn sơ Phú đang thiếp sau cơn đau bởi căn bệnh khối u não. Nghe mẹ gọi, Phú cố ngồi dậy nét mặt tái xanh, đôi mắt còn lờ đờ vì mệt. Mặc dù đã lớp 6, hình hài Phú chỉ như cậu bé mới vào lớp 1. Cơ thể bị tích nước thoạt nhìn dễ nhầm tưởng mũm mĩm nhưng đó lại là biểu hiện của thêm căn bệnh khác là rối loạn nhiễm sắc thể tuyến thận. Căn bệnh làm cơ thể Phú sẽ mãi là một đứa trẻ. Nhìn con chị Bùi Thị Phụng mẹ Phú không kiềm được nước mắt giọng nghèn nghẹn: “Nó đủ bệnh, có lúc nhìn nó thấp lè tè đi cùng các bạn cùng trang lứa các bạn mà xót ruột gan không biết làm gì được”.

Qua lời kể của chị Phụng, khi mới sinh ra Phú bụ bẫm và bình thường như những đứa trẻ khác. Cháu rất chăm chỉ năm nào cũng được học sinh giỏi. Cho đến khi vào lớp 4, cô giáo chủ nhiệm đến nhà nhắc: “Phú dạo này viết sai lỗi chính tả và kết quả học tập giảm sút”. Trước đó, Phú cũng ói mửa, đau đầu nhưng đi khám chuẩn đoán bệnh lý bình thường, cho đến khi con nói đôi mắt mờ đi thì chị Phụng chạy vạy vay mượn tiền cho con vào thành phố Hồ Chí Minh khám. Ban đầu bác sĩ chuẩn đoán mắt Phú bị teo gai thị. Phải thăm khám nhiều bệnh viện thì mới phát hiện ra có khối u não. “Lúc ấy cứ tưởng cháu mù mắt vĩnh viễn rồi. Còn nhớ mãi cái ngày nó xạ trị cứ quờ quoạng bởi không nhìn thấy. Dù rất đau, còn nhỏ nhưng cháu đã biết suy nghĩ, trấn an: “Mẹ đừng buồn con không có sợ đau”, chị Phụng kể.

Vượt cơn đau đến trường

Mặc dù khối u đã cắt nhưng căn bệnh Phú hay tái phát, khối u có thể lớn bất kỳ lúc nào nên hàng tháng phải vào Bệnh viện Tp. Hồ Chí Minh kiểm tra. Bản thân mẹ Phú cũng mang trong người nhiều bệnh tật, những lúc trái gió trở trời đi làm trong những cơn mệt lả nhưng chị vẫn cố làm lụng để có khoản tích lũy điều trị bệnh cho con. Có lúc đến ngày phải vào viện không đủ tiền chị phải mượn họ hàng, xóm làng. “Những lúc nhìn mẹ đi làm về mặt méo xệch vì mệt con buồn lắm, con chỉ ước mình không bị bệnh học giỏi sau này làm bác sĩ chữa bệnh cho mẹ”, Phú nói. Vì vậy, dù chống chọi với cơn đau Phú vẫn siêng học, đến trường đều đặn giữ kết quả học tập học sinh khá.

Những tấm giấy khen treo trên tường xi măng cũ kỹ  là kết quả nỗ lực vượt qua bệnh tật học tập của Phú. Dù chặng đường chạm đến ước mơ trở thành bác sĩ của cậu học trò “chú lùn” còn rất gian truân, nhưng đã được thắp sáng bằng chính ý chí, nghị lực phi thường. Mong sẽ có một phép nhiệm màu giúp Phú có sức khỏe để thực hiện ước mơ ấy.

 


Các tin khác

HỌC TẬP BÁC

QUẢNG CÁO